Chị dâu của tôi mỗi lần lên cơn là những lần anh chồng đi vắng

Chị dâu của tôi mỗi lần lên cơn là những lần anh chồng đi vắng

Chị dâu của tôi mỗi lần lên cơn là những lần anh chồng đi vắng

Thư gật, “Dạ, anh đi cẩn thận,” nhưng khi cửa đóng, cô ôm ngực thở dài, “Mình phải cẩn thận hơn, không để anh biết.”

Trưa tại công ty Hoàng, không khí phòng họp ngột ngạt với tiếng máy chiếu rè rè và giọng thuyết trình đều đều của đồng nghiệp. Hoàng bước tới, ôm cô từ sau, hơi thở anh phả vào tóc cô, “Vợ, anh không thích em giấu anh, nói thật đi, chuyện gì đang xảy ra?” Thư cứng người, mùi nước hoa quen thuộc của anh làm cô muốn khóc, “Dạ, không có gì, anh đừng lo,” nhưng mắt cô nhòa nước, lòng giằng xé: “Nói thật thì sợ mất anh, giấu thì không yên, mình phải làm sao?” Hoàng buông cô, lấy áo khoác, giọng lạnh: “Anh ra ngoài chút, em nghỉ đi,” rồi bước ra cửa, không ngoảnh lại. Tiếng đồng hồ treo tường tích tắc đều đặn, hòa cùng tiếng thở nhẹ của bé Ngọc trong nôi, nhưng không gian yên bình ấy chẳng thể xoa dịu tâm trí Thư. Hoàng ngồi cuối bàn, tay chống cằm, mắt đượm mệt mỏi, không tập trung. Thư gật, “Dạ, anh,” lòng bất an không lối thoát, “Anh biết gì rồi, anh vừa đi đâu về?”

Nam ở ngồi ở một nơi nào đó cười nhếch môi nghĩ về Thư, tự nhủ: “Hoàng chẳng làm gì được đâu Thư, em đừng mong thoát được” ánh mắt anh ta sắc như dao, cắt qua màn đêm. Sáng sớm, gió lạnh cuối ngày lùa qua khe cửa sổ, mang theo hơi ẩm từ cơn mưa đêm còn đọng trên hiên nhà. Anh nhớ lại thái độ Thư tối qua ở quán cà phê – ánh mắt hoảng hốt nhìn Nam, cách cô vội xóa tin nhắn, và câu trả lời lắp bắp khi anh hỏi. Anh nhớ lại thái độ Thư tối qua ở quán cà phê – ánh mắt hoảng hốt nhìn Nam, cách cô vội xóa tin nhắn, và câu trả lời lắp bắp khi anh hỏi. Thư gật, “Dạ, anh đi cẩn thận,” nhưng khi cửa đóng, cô ôm ngực thở dài, “Mình phải cẩn thận hơn, không để anh biết.”

Trưa tại công ty Hoàng, không khí phòng họp ngột ngạt với tiếng máy chiếu rè rè và giọng thuyết trình đều đều của đồng

Phim Liên Quan