Con gái dâm dục vừa muốn ba chịch vừa dùng cặc giả mới đủ sướng

Cô cắn môi, tay siết chặt gối, tự nhủ: “Hắn không còn gì uy hiếp mình nữa, anh đã bảo vệ mình rồi,” nhưng ký ức về căn phòng khám lạnh lẽo lại ùa về không kiểm soát. Thư ngồi co ro trên chiếc sofa bọc vải màu xám, đôi chân trần co lên, bàn tay thon gầy ôm chặt chiếc gối ôm cũ kỹ mà cô thường dựa vào mỗi khi lòng bất an. Đôi mắt cô thâm quầng, ánh nhìn xa xăm, như lạc vào một miền ký ức vừa đau đớn vừa ám ảnh. Thấy Thư, hắn nhếch môi, nụ cười nửa miệng đầy toan tính, “Thư, em tới rồi, tốt lắm, anh tưởng em không dám.” Hắn đứng dậy, bước tới, đôi giày da bóng loáng đạp lên lá khô phát ra tiếng “rộp rộp” khô khốc. Công viên nhỏ gần nhà chìm trong không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng lá khô xào xạc dưới từng cơn gió lạnh thổi qua hàng cây bàng già cỗi. Đôi mắt anh sắc lạnh, quét qua từng góc công viên, tay siết chặt trong túi áo, “Nam, mày dám xuất hiện, tao sẽ cho mày biết tay.” Anh nghĩ về lời Thư thú nhận, cảnh Nam sờ soạng cô trong phòng khám, và lòng anh rối loạn, “Hắn đụ em trong đó, sao anh vừa muốn giết hắn vừa muốn tưởng tượng thêm? Đôi mắt cô thâm quầng, ánh nhìn xa xăm, như lạc vào một miền ký ức vừa đau đớn vừa ám ảnh. Mái tóc đen nhánh, vốn óng mượt, giờ rối bù xõa xuống vai, vài sợi dính vào gò má ướt át vì những giọt mồ hôi lạnh lăn dài từ thái dương. Chiếc áo sơ mi dài tay màu be cô mặc đã nhàu nhĩ, những nếp gấp lộn xộn chạy dọc thân áo như minh chứng cho một đêm dài trằn trọc không ngủ.