Cưới con vợ đẹp về không chỉ để làm việc nhà mà còn làm nô lệ tình dục

Dưới ánh đèn đường lập lòe, Nam ngồi trên ghế đá, chiếc áo sơ mi xanh nhạt phẳng phiu ôm lấy thân hình cao gầy, tay cầm điếu thuốc cháy đỏ, từng làn khói trắng mỏng manh bay lượn trong không khí lạnh. Tiếng tích tắc đều đặn từ chiếc đồng hồ treo tường cũ kỹ vang lên, hòa quyện với tiếng gió lạnh lẽo lùa qua khe cửa sổ khép hờ, mang theo hơi ẩm se sắt của mùa đông sắp đến. Thư mặc chiếc áo khoác mỏng màu xám, đôi tay đẩy xe nôi bé Ngọc, bánh xe lăn đều trên sỏi phát ra tiếng “lọc cọc” nhỏ, cô bước chậm rãi, lòng nặng trĩu như mang theo cả thế giới trên vai, “Mình phải mạnh mẽ, có anh bên cạnh rồi, không được sợ nữa.”
Hoàng đi sau, cách cô vài mét, chiếc áo khoác đen hòa lẫn vào bóng cây, đôi giày thể thao bước nhẹ nhàng không tiếng động, anh giữ khoảng cách để theo dõi mà không bị phát hiện. Nam ngã xuống ghế đá, máu rỉ từ khóe môi, hắn lau máu, cười khinh: “Hoàng, mày đánh tao, clip sẽ tới tay người thân đồng nghiệp của mày, Thư thích tao đụ cô ấy trong phòng khám, mày làm sao biết được.” Hoàng siết cổ áo Nam, mắt đỏ ngầu, “Mày nói lại xem, tao giết mày,” nhưng lòng anh rối loạn, hình ảnh Thư rên dưới tay Nam trong phòng khám hiện lên rõ hơn, “Sao anh muốn thấy em sướng với nó?” Thư chạy tới, kéo tay Hoàng, khóc nấc: “Anh, đừng đánh nữa, em xin anh, mình về đi.”
Hoàng buông Nam, nhặt tấm ảnh rơi dưới đất, siết chặt trong tay đến nhàu nhĩ, giọng trầm: “Tao sẽ xử mày, Nam, đây là lần cuối mày đe dọa vợ tao.” Nam đứng dậy, phủi áo, “Mày cứ thử, Hoàng, tao có nhiều hơn mày nghĩ.” Hắn quay lưng, bước đi, bóng lưng khuất dần dưới ánh đèn lập lòe, để lại Thư ôm Hoàng khóc, “Anh, em xin lỗi, em không muốn anh đánh nhau vì em.” Hoàng ôm cô, vuốt tóc, giọng dịu: “Em yêu, anh bảo vệ em, đừng sợ, nhưng anh cần biết hết, hắn còn gì nữa không?” Thư lắc đầu, “Em không biết, anh,